Chương 87

Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

18.560 chữ

14-12-2022

Edit: Phưn Phưn

Sau khi Tần Khả tốt nghiệp khoa chính quy, thì học nghiên cứu sinh ba năm ở Đại học A, lại xuất ngoại học thêm một năm rưỡi, cuối cùng cũng lên đường về nước.

Trong thời gian cô xuất ngoại, Kiều Hiểu Vân chính là người bạn duy nhất mà cô vẫn giữ liên lạc, cho nên cũng là người đầu tiên biết được tin tức chuyến bay của Tần Khả.

Tần Khả mới vừa ra khỏi ga sân bay, còn chưa đứng vững chân, thì thấy một bóng người nhào tới trước mặt ——

"Cái đồ không lương tâm này! Một năm rưỡi cũng không về nước được một lần! Cậu muốn tớ chết à!"

Tần Khả bất ngờ không kịp đề phòng, cười khổ đỡ lấy người vào lồng ngực, còn lui nửa bước mới có thể đứng vững.

"Được rồi được rồi, là tớ sai —— Tiểu thư Kiều, sân bây này có nhiều người như vậy, cậu nên chú ý hình tượng thục nữ của mình chút đi."

"Nhiều người thì sao chứ, hình tượng thục nữ có quan trọng bằng cậu không?"

Kiều Hiểu Vân từ trên người cô nhảy xuống, vuốt lại mái tóc ngắn năng động, kiêu ngạo hất cằm lên.

Bạn bè rất lâu rồi mới gặp lại lần nữa, Tần Khả đương nhiên cũng vui vẻ, ý cười toát ra từ khóe mắt cong cong.

"Là vinh hạnh của tớ, còn làm phiền đại tiểu thư Kiều tự mình tới đón?"

Tần Khả suy nghĩ, rồi duỗi tay khoác lấy khuỷu tay của Kiều Hiểu Vân, "Vậy tối hôm nay tớ mời cậu ăn cơm, coi như bày tỏ lòng cảm kích nhé?"

"Cái này cũng được đó!"

Kiều Hiểu Vân cố ý xụ mặt, đi ra ngoài hai bước, liền nhịn không được lộ nguyên hình cười vui vẻ.

......

Tần Khả và Kiều Hiểu Vân ngồi xe từ sân bay, về tới trung tâm thành phố.

Cũng may không phải cuối tuần, người cũng không tính là nhiều, địa điểm bữa tối mà hai người chọn là một nhà hàng Tây sang trọng. Nhà hàng nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà cao ba mươi tầng, thiết kế bằng các cửa sổ sát đất, ngồi tại vị trí bên cửa sổ trông ra, liếc mắt một cái là có thể đem một nửa khung cảnh trung tâm thành phố vào trong đáy mắt.

Nhìn những dòng xe cộ như không hề thay đổi từ năm này sang năm nọ, Tần Khả hơi xuất thần.

Một lát sau, Kiều Hiểu Vân đi phòng vệ sinh xong thì trở về chỗ ngồi. Kiều Hiểu Vân vừa kéo ghế, vừa thuận miệng cười hỏi: "Thế nào, một năm rưỡi không gặp, cảm giác Tứ Cửu thành thay đổi rất nhiều à?"

"Giống như... Không có thay đổi gì nhiều."

Tần Khả khẽ cười, quay mặt lại.

"Vẫn là những tòa nhà mang tính biểu tượng, vấn đề kẹt xe cũng chưa thể giải quyết, tất cả mọi người đều vội vàng —— cảm giác không giống như đã đi một năm rưỡi, càng giống như chỉ vừa mới nửa ngày."

Kiều Hiểu Vân đùa giỡn: "Thôi đi, cũng chỉ có mấy người cao nhân không dính khói lửa nhân gian như cậu mới có thể nói như vậy thôi."

Tần Khả chống cằm, quan sát kĩ Kiều Hiểu Vân mấy giây, "Nhưng mà nhìn thấy cậu, ngược lại mới có cảm giác."

"Cảm giác gì?"

"Cảm giác bản thân quả thật đã rời đi được một năm rưỡi."

"......"

Kiều Hiểu Vân tức khắc cảnh giác, giơ tay che mặt lại.

"Nếu cậu dám nói tớ già đi, thì tớ sẽ đánh cậu đấy."

"Ha ha, không phải." Tần Khả mỉm cười, "Chỉ là không giống với trước kia."

Kiều Hiểu Vân ngẩn ra, không biết có phải xa cách quá lâu nên lòng mình có vấn đề hay không, mà cô nàng luôn cảm thấy lời này của Tần Khả có nét thương cảm nhàn nhạt.

Đúng lúc này, người phục vụ ở một bên thấy hai người đều đã ngồi xuống, thì đưa lên hai ly hồng trà cùng với thực đơn món ăn.

Sau khi Kiều Hiểu Vân nhận lấy, chần chờ ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện.

Tần Khả dường như không có chuyện gì khác muốn nói.

Trên bàn im lặng vài giây.

Ngồi ở đối diện, Tần Khả rủ mắt nhìn phần thực đơn thức ăn cười khẽ một tiếng.

"Có gì thì cứ việc nói thẳng, cứ nghẹn như vậy không phải là phong cách của cậu. Hay là nói..."

Cô giương mắt, khóe mắt nghịch ngợm cong xuống.

"Mới cách một năm rưỡi, cậu và tớ đã trở nên xa lạ?"

"... Cậu bớt khích tướng tớ đi, tớ cũng đã đi làm 5 năm rồi, không còn là Kiều Hiểu Vân không biết suy nghĩ như trước kia đâu!"

Kiều Hiểu Vân ra vẻ uy hiếp nắm tay lại thành quả đấm.

Tần Khả chiều theo, "Đúng đúng đúng, cậu không phải."

"Cũng ít lấy cái nụ cười cưng chiều đó ra mê hoặc tớ —— tớ không còn thấm cái vẻ ấy của cậu đâu."

Tần Khả mỉm cười, dứt khoát không nói lời nào, chỉ nhìn cô nàng.

Đối mặt vài giây, Kiều Hiểu Vân thua trận.

"Thật là không còn biện pháp nào với cậu..."

"Được rồi, có chuyện thì nói thẳng đi."

Kiều Hiểu Vân nhìn chằm chằm Tần Khả, vẻ mặt rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn nói ra: "Khả Khả, cậu và Hoắc tổng, rốt cuộc bây giờ là... Tình huống thế nào?"

Càng đến âm cuối, Kiều Hiểu Vân càng hỏi cẩn thận hơn.

Sau khi Tần Khả nghe xong, lại không khỏi bật cười, "Hoắc tổng?"

Kiều Hiểu Vân bĩu môi, "Hiện tại tớ cũng miễn cưỡng xem như nhân viên tầng trung của Hoắc thị... Tuy rằng không phải tổng công ty, nhưng vẫn phải gọi Hoắc tổng. Nếu không cứ quen gọi thẳng tên, lỡ như bị cấp trên ở công ty nghe được, thì phải làm thế nào?"

Tần Khả gật đầu, "Ừ, cũng đúng. Ý thức trách nhiệm còn rất cao đó."

Kiều Hiểu Vân: "Cậu đừng có mà đánh trống lảng, trả lời vấn đề của tớ —— có còn coi tớ là bạn bè không?"

Tần Khả cười, "Thật ra vấn đề này hơn một năm trước tớ đã trả lời với cậu, là do cậu quên mất."

Kiều Hiểu Vân ngơ ngác, theo bản năng gãi trán, cố nhớ lại, "Hơn một năm trước cậu nói với tớ khi nào..."

Tiếng nói chuyện của cô nàng dừng lại.

Ngay sau đó, vẻ mặt của Kiều Hiểu Vân trở nên nhăn nhó ——

"Không lẽ cậu nói, một năm rưỡi trước vì chuyện cậu xuất ngoại học thêm, mà cãi nhau với Hoắc tổng đến nỗi chiến tranh lạnh à."

Trước đó Tần Khả cầm ly lên, lúc này đang nhấp một ngụm hồng trà, còn thản nhiên nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Kiều Hiểu Vân: "......"

Kiều Hiểu Vân: "Cậu đừng nói với tớ —— Từ sau lần đó hai người không hề liên lạc với nhau nhé!"

Tần Khả nhớ lại, buông ly xuống.

"Hẳn là không có liên lạc với nhau. Dù sao thì khi đó tớ là "Bỏ nhà ra đi", ngoại trừ hộ chiếu và một ít tiền mặt, gần như không cầm theo gì cả."

Kiều Hiểu Vân: "........."

Tần Khả mỉm cười, "Vẻ mặt này của cậu là thế nào?"

"Chị hai à, còn hỏi tớ vẻ mặt này là thế nào ư! Tớ cũng muốn gọi cậu là mẹ rồi đấy!"

Cuối cùng Kiều Hiểu Vân lấy lại tinh thần, vẻ mặt khoa trương hơi nhăn nhó:

"Tớ đã nói mà, thật đúng là khó trách —— từ một năm rưỡi trước, trong công ty bắt đầu có các loại lời đồn, nói tình cảm của Hoắc tổng và vợ anh ta tan vỡ, đã bí mật ly hôn, một lần nữa chuyển thành kim cương Vương lão ngũ[1]... Con tim mấy phái nữ độc thân trong công ty đều loạn nhịp cả lên, cả ngày lăm le muốn đến tổng công ty, tạo thời cơ vô tình gặp nhau, không cầu lâu dài chỉ cầu có thể lộ thủy tình duyên[2] với Hoắc tổng!"

Nói xong một hơi, Kiều Hiểu Vân nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, thả chậm tốc độ, cô nàng uống một hớp hồng trà rồi mới tiếp tục: "Tớ vốn dĩ cho rằng, Hoắc Trọng Lâu không phải người chơi đùa gì, cậu thừa dịp xuất ngoại, âm thầm định kiếm hoa đào, kết quả! Ai biết được! Vậy mà dây xích lại ở chỗ cậu!?"

Tần Khả: "Tớ... dây xích?"

"Đúng vậy! Không phải là cậu không biết có bao nhiêu người nhớ thương Hoắc Trọng Lâu! Vậy cậu còn —— còn... Còn không nắm chặt??"

Kiều Hiểu Vân tức giận đến nỗi trợn mắt trắng.

Cuối cùng Tần Khả cũng nghe hiểu.

Cô cong khóe mắt, nhẹ giọng bật cười lên, "Nếu không thì, cậu cảm thấy tớ nên làm thế nào?"

"Gì?"

"Ừm, để tớ nghĩ lại, cậu là cảm thấy, tớ nên từ bỏ tiền đồ, sự nghiệp của tớ, từ bỏ cơ hội xuất ngoại học thêm chỉ có thể ở lại Đại học A, chỉ canh giữ ở Hoắc gia, làm cho Hoắc Trọng Lâu thích, cẩn thận phòng bị bất kì người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ấy, ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của Hoắc gia, người phụ nữ sau lưng Hoắc tổng?"

Hiếm khi nghe Tần Khả nói một hơi dài như vậy, Kiều Hiểu Vân cũng nghe đến mơ hồ.

Nhưng mơ hồ thì mơ hồ, cơ bản đúng sai thế nào cô nàng vẫn biết rõ. Cho nên sau khi nghe xong, Kiều Hiểu Vân không khỏi xấu hổ gãi trán, "Ý tớ không phải vậy..."

"Ừ..." Tần Khả hơi cong môi, vui đùa nói: "Chỉ là vừa nghe cậu khuyên nhủ, là muốn tớ đi con đường này mới có thể "nắm chắc"?"

Kiều Hiểu Vân chột dạ câm nín.

Qua vài giây, cô nàng mất tinh thần nhoài người lên trên bàn.

"Tớ quen biết cậu nhiều năm vậy rồi, còn không biết cậu là người thế nào, tính cách ra sao à? Kiểu sinh hoạt chim hoàng yến thế này, nếu cậu thỏa hiệp thì có ma mới làm."

Tần Khả duỗi tay, cười vỗ đầu cô nàng.

"Biết là tốt."

"Nhưng mà tớ ——"

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà tớ... Không cam lòng thay cậu."

Kiều Hiểu Vân càng thêm chán nản bò về chỗ ngồi. "Cậu mới là người bầu bạn bên cạnh anh ta lâu nhất, chính mắt tớ thấy khi đó ở đại học các cậu... khiến người ta hâm mộ đến thế nào. Nếu sau cùng hai người mà có vấn đề gì, vậy thì tớ thật sự không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa."

Tần Khả nghe vậy, phụt một tiếng bật cười.

"Ôi trời, Hiểu Vân của chúng ta đã được hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, còn tin tưởng vào tình yêu à?"

"......"

Đương sự dùng giọng điệu nghịch ngợm trêu ghẹo, khiến cho Kiều Hiểu Vân tức giận đến nghiến răng, vừa nghiến vừa nhịn không được trừng mắt với cô.

Sau mấy giây trừng mắt, Kiều Hiểu Vân như khinh khí cầu bị chọc thủng, ủ rũ một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi:

"Khả Khả, lỡ như... Tớ nói là lỡ như."

"Ừ?"

"Lỡ như... Người đó... Thật sự muốn chia tay với cậu... Vậy phải làm sao bây giờ? Dù sao thì, hai người cũng đã không liên lạc với nhau tới một năm rưỡi... Anh ta lại là một người đàn ông bình thường, quan trọng nhất là có quyền thế càng có nhan... Không biết có bao nhiêu người không cầu gì hơn chỉ đơn thuần muốn ngủ một đêm với anh ta, lại nháo ra mấy người phụ nữ..."

Tần Khả ngẩn ra.

Mà Kiều Hiểu Vân đột nhiên lấy lại tinh thần, hận không thể tát vào miệng mình hai cái, cô nàng vội vàng ngồi thẳng người lên, cười gượng: "Cậu đừng, đừng nghĩ nhiều! Không có lỡ như! Chuyện này là không có khả năng, ha ha, sao có thể chứ, đúng không..."

Tần Khả nhoẻn miệng cười.

"Cậu không phải người hay nói dối, cũng đừng miễn cưỡng bản thân. Nếu giữa chúng ta cần cảnh thái bình giả tạo thế này, vậy thì thật sự khiến tớ quá đau lòng."

Sắc mặt Kiều Hiểu Vân trắng nhợt.

Mấy giây sau, cô cúi đầu, "Xin lỗi, Khả Khả, tớ vốn dĩ không muốn nói với cậu những chuyện này..."

"Không sao."

Tần Khả cầm ly lên, lại nhấp một hớp hồng trà lạnh. Cô khẽ cười một tiếng.

"Cậu ở trong nước, lại làm ở công ty con của Hoắc thị, có lẽ đã nghe được chuyện gì, cho nên mới hỏi tớ như vậy, đúng không?"

"..."

Kiều Hiểu Vân cúi đầu, ngón tay quấn vào nhau, gắt gao nắm chặt.

"Tớ rất tin tưởng anh ấy, nhưng cũng không phải là vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gì cho phương diện này."

Tần Khả cười dịu dàng.

"Cho nên cậu cứ nói đi, cậu nghe được cái gì?"

Ấn đường Kiều Hiểu Vân nhăn lại dường như có thể kẹp được tờ giấy.

"Thật ra... Cũng không có gì. Chỉ là từ hơn một năm trước, thì luôn có đủ loại... Báo chí hoặc là tin tức, hoặc là giữa các nhân viên... Bắt gió bắt bóng[3]."

Kiều Hiểu Vân cẩn thận quan sát nét mặt của Tần Khả, thấy cảm xúc không có thay đổi gì nhiều, lúc này mới đánh bạo nói nốt lời còn dư lại.

"Mấy lời đồn đó, đều nói... Mỗi khi Hoắc Trọng Lâu tham dự tiệc rượu, sẽ có người mẫu hoặc minh tinh gì đó đi theo bên cạnh."

Tần Khả dừng lại.

Giây sau, cô hơi rủ mắt, khóe miệng khẽ cong lên, như là đang cười, nhưng lại vô cùng nhạt nhẽo.

"Chỉ là nghe đồn thôi, cậu không cần phải có phản ứng như thế."

"..."

Kiều Hiểu Vân nhắm hai mắt lại, khẽ cắn răng.

"Có một số tờ báo nhỏ chụp được. Rất mơ hồ nhưng đúng là Hoắc Trọng Lâu và phụ nữ khác."

Ánh mắt Tần Khả hơi cứng lại.

Mấy giây sau, cô hỏi: "Khi nào thì có?"

Kiều Hiểu Vân vô cùng đau đầu, cuối cùng từ bỏ giãy giụa, trả lời mơ hồ, "Hơn hai tháng sau khi cậu xuất ngoại thì có..."

"Ừm."

Tần Khả gật đầu.

Kiều Hiểu Vân: "......"

Kiều Hiểu Vân sắp sụp đổ, "Ừm?? Chị hai à phản ứng này của cậu là sao, sao cậu có thể tiếp thu một cách bình thản vậy hả??"

"Nếu không thì cậu muốn tớ phải làm thế nào?"

Tần Khả mỉm cười.

"Một khóc hai nháo ba thắt cổ?"

"Cũng, cũng không phải..." Kiều Hiểu Vân nhức đầu, "Mặc dù không phải như vậy, nhưng cậu cũng quá bình tĩnh rồi..."

"Không phải nói với cậu rồi sao, tớ đã có chuẩn bị tâm lý?"

Tần Khả cười cười.

Bỗng dưng Kiều Hiểu Vân lại run rẩy.

——

Không biết có phải ảo giác của cô nàng hay không, mà cảm thấy nhiệt độ của nụ cười này, giống như đang trong xích đạo thì đột nhiên nhảy vào nam cực.

Cả một buổi cơm tối sau đó, Kiều Hiểu Vân đều ăn giống như đang nhai sáp.

Chờ bữa cơm này gần kết thúc, cô nàng nghẹn cả một buổi chiều cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà nói ra.

"Khả Khả, cậu có... dù chỉ một chút thôi, hối hận bản thân khi đó đã xuất ngoại không?"

Tần Khả đang lấy khăn ăn lau miệng mình, nghe vậy thì giương mắt, cười khẽ, "Hối hận cái gì?"

Kiều Hiểu Vân: "Chính là... Nếu cậu không ra nước ngoài, vậy thì có khả năng hiện tại các cậu sẽ không..."

Tần Khả cười, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc.

"Đương nhiên sẽ không."

"Coi như Hoắc Trọng Lâu thật sự ngoại tình, thì tớ cũng sẽ không hối hận với quyết định mà tớ đã làm —— Nếu cho tớ thêm một cơ hội nữa, thì tớ vẫn sẽ chọn như vậy."

Kiều Hiểu Vân sửng sốt.

Mà Tần Khả nghiêm túc nhìn cô nàng: "Hiểu Vân, bởi vì là bạn bè, cho nên tớ không muốn giấu giếm. Tớ muốn nói cho cậu biết, mặc kệ là hôn nhân hay là yêu đương, cậu đừng vô tình đặt mình vào vị trí mà tớ đã gạt bỏ —— vậy thì quá hèn mọn. Nếu anh ấy thật sự lựa chọn ngoại tình, vậy cũng không phải bởi vì tớ, mà là bởi vì chính anh ấy —— hơn nữa, nếu trong một năm rưỡi này anh ấy thật sự sẽ ngoại tình, như vậy dù không có một năm rưỡi này, thì chung quy anh ấy cũng sẽ có một cơ hội khác."

Tần Khả nói xong, cảm xúc nghiêm túc thoáng giảm bớt, cô cười nhạt.

"Cậu nguyện ý lựa chọn phải sống trong lo lắng đề phòng suốt mấy chục năm sao? Thời thời khắc khắc, lo lắng một nửa kia sẽ vứt bỏ cậu? —— nếu như vậy, tớ thà rằng sống cuộc sống của bản thân mình, tớ tin tưởng bản thân cũng đủ ưu tú, chưa bao giờ cảm thấy mình phải dựa vào ai đó mới có thể sống sót —— tớ sẽ không vì nhờ cầu xin mới có được một tình yêu lâu dài, mà đánh mất cả chính mình."

"..."

Thật lâu sau Kiều Hiểu Vân mới lấy lại tinh thần.

Sau khi hoàn hồn cô nàng đột nhiên nở nụ cười, "Cậu nói đúng, Khả Khả, hiện tại tớ tuyên bố, cậu chính thức trở thành nữ thần của tớ."

Tần Khả bất đắc dĩ nhìn cô nàng.

Kiều Hiểu Vân nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, "Hoắc Trọng Lâu, xem như tớ nhìn nhầm anh ta! —— Cô gái tốt như Khả Khả mà anh ta lại phản bội, nhất định là mắt chó của anh ta bị mù rồi! Chúng ta có tiền có nhan sắc có địa vị, có ngực có chân có mông cong! Cần gì phải để bản thân chịu thiệt thòi, phải sống vui vẻ giống như một người phụ nữ độc lập của thế kỷ mới!"

Tần Khả bị bộ dạng này của Kiều Hiểu Vân chọc cho bật cười, vừa cười vừa lắc đầu.

Kiều Hiểu Vân càng nói càng kích động, đập bàn một cái rồi đứng lên ——

"Khả Khả, cậu nói đi! Tiếp theo cậu định làm gì! Tớ nhất định theo cậu tới cùng!"

Tần Khả ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kiều Hiểu Vân vài giây, lúc này mới cười nói: "Vậy cũng tốt, đúng lúc ở trong nước tớ còn chưa có xe —— không bằng phiền cậu đưa tớ đến nhà cũ Hoắc gia một chuyến?"

"Hoắc gia??" Vẻ mặt Kiều Hiểu Vân sợ hãi, "Cậu cậu cậu định về...?"

"Ừm, xem anh ấy muốn cái gì."

Tần Khả cười nhạt, ánh mắt lại lạnh như nước.

"... Để mặc cho mấy tấm ảnh chụp và tin tức đào hoa bị truyền ra, đại khái là anh ấy không muốn giải quyết."

Nhìn nụ cười trên mặt cô gái, theo bản năng tóc gáy Kiều Hiểu Vân dựng ngược lên: "Ừm... Cậu định..."

"Không muốn giải quyết, vậy thì ly hôn."

Âm cuối nhẹ bỗng rơi xuống, Tần Khả khẽ mỉm cười, cầm túi rời đi.

Lúc Kiều Hiểu Vân lái xe, đưa Tần Khả đến bên ngoài trang viên nhà cũ Hoắc gia, thì sắc trời cũng đã dần tối đi.

Cánh cửa bằng kim loại ở trang viên đang bị đóng lại, có người trong phòng bảo vệ nhanh chân chạy ra.

Kiều Hiểu Vân ngồi ở ghế điều khiển ấn cửa sổ xe xuống, người nọ hơi cúi người: "Xin lấy ra thư mời."

"... Thư mời?"

Kiều Hiểu Vân sửng sốt, nhìn Tần Khả ngồi ở ghế phụ.

Tần Khả suy nghĩ một lát, đột nhiên bừng tỉnh, nhìn người bảo vệ, "Hôm nay Hoắc gia có tiệc tối à?"

Lần này đến lượt bảo vệ ngẩn ra.

"Hai vị không phải tới dự tiệc, vậy thì tới ——"

Ngay khi ánh mắt ta dừng lại trên gương mặt Tần Khả, thì vài giây sau tiếng nói chuyện dừng lại.

Lại qua hai ba giây, đồng tử của nhân viên bảo vệ đột nhiên co rụt lại, không thể tin tưởng hô một tiếng: "Tiểu, tiểu thư Tần!?"

"......"

Bị sốc bởi tiếng hô đó không nhẹ, ánh mắt Tần Khả phức tạp nhìn Kiều Hiểu Vân.

"Rốt cuộc trong công ty các cậu đồn đãi, là nói tình cảm của Hoắc Trọng Lâu tan vỡ, hay là nói vợ anh ấy mất sớm? Cho nên anh ta thấy tớ như thấy ma?"

"Phốc —— ha ha ha ha vợ mất sớm Khả Khả cậu muốn chọc tớ cười chết sao..."

Trên ghế lái Kiều Hiểu Vân thiếu chút nữa là cười muốn đứt hơi.

"..."

Không rảnh quan tâm đến cái người đang cười nhạo này, Tần Khả bất đắc dĩ đảo mắt, nhìn nhân viên bảo vệ đang đứng bên ngoài xe.

"Tôi là Tần Khả, là người không phải ma, cho nên bây giờ —— tôi có thể đi vào không?"

"Đương nhiên đương nhiên! Thật sự xin lỗi tiểu thư Tần! Có lẽ là đường dây điện thoại bị hỏng rồi, cho nên bên chúng tôi mới không nhận được thông báo ngài đã trở về! Hy vọng không làm chậm trễ thời gian của ngài!"

Nhân viên bảo vệ hận không thể lấy ra cái loa, dùng âm thanh to lớn để tỏ vẻ xin lỗi với Tần Khả.

Tần Khả không còn cách nào khác chỉ có thể cười.

"Không sao."

Mấy chục giây sau, cảnh cửa kim loại chậm rãi mở ra sang hai bên, Tần Khả và Kiều Hiểu Vân lái xe vào trong trang viên.

Cùng lúc đó, nhà chính Hoắc gia, phòng ngủ chính.

Cửa phòng gõ vang ba tiếng.

"Vào đi."

"......"

Hoắc Cảnh Ngôn đẩy cửa bước vào.

Trong phòng là một khoảng đen nhánh, không bật đèn.

Chỉ có một ít ánh sáng từ ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nhìn thấy được trên sô pha ở gian ngoài, một người đàn ông mặc áo ngủ màu xanh đậm đang ngồi dựa cả người lên.

Hơn một năm qua đều giống nhau, vẫn là bộ dạng lười biếng rời xa chính sự tựa như cuộc sống không còn gì thú vị.

"Trọng Lâu ——"

"Tiệc rượu tối nay đã tìm xong người mẫu rồi?"

Người trên sô pha vô vị hỏi.

"... Ừ."

"Ừ, trước tiên nhớ nói rõ với cô ta, trong buổi tiệc chụp hình xong thì lấy tiền cút đi —— Nếu lại như lần trước cái loại không biết sống chết dán lên trên, thì đời này đừng mong gặp lại."

"..."

Hoắc Cảnh Ngôn thầm thở dài.

"Trọng Lâu, cô ấy đã trở lại."

Trong chớp mắt căn phòng trở nên tĩnh mịch.

Ly rượu vang đỏ cầm không chắc, khiến cho chất lỏng màu đỏ tươi nhiễm lên trên tấm thảm mềm mại.

Chú thích:

Kim cương Vương lão ngũ[1]: chỉ người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, không chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độc, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt yêu cầu về mọi mặt.

Lộ thủy tình duyên[2]: Ý chỉ duyên phận ngắn ngủi.

Bắt gió bắt bóng[3]: vu vơ; không căn cứ (lời nói vu vơ hoặc việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai).

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!